Cổ xưa nhất, khi loài người chủ yếu phụng thờ sự phong 
nhiêu của đất đai (trong thần thoại của nhiều dân tộc, đất được hình 
dung như nữ thần Mẹ) và sự phồn thực (năng lực sinh sôi nảy nở của thực,
 động vật cũng như của con người) thì cả phương đông lẫn phương tây đều 
đã cùng tôn sùng vẻ đẹp người nữ với thân thể màu mỡ, bộ ngực đầy đặn, 
vòng mông sung mãn. 
  
Từ
 Hy Lạp thời cổ đại thì nữ thần Vénus, với thân thon chân dài, được xem 
như mẫu mực cho vẻ đẹp muôn thuở của phụ nữ phương tây. Sau này, phương 
tây  đặt ra tiêu chuẩn 90-60-90 như số đo lý tưởng cho ba vòng: ngực và 
mông nở nang, eo thon nhỏ, tạo nên “corps guitare” (“co” người giống như
 hình dáng cây đàn guitare).

Trung
 Quốc qua các thời đại tạo dựng nên điển hình “Tứ đại mỹ nhân” (Tây Thi -
 thế kỷ 6 trước Công nguyên. Vương Chiêu Quân – thế kỷ 1; Điêu Thuyền – 
thế kỷ 3; Dương Quý Phi
 – thế kỷ 8). Cùng là những người đẹp “chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa 
nhường”, đẹp đến độ “khuynh quốc khuynh thành” nhưng vẻ đẹp các nàng 
cũng rất khác nhau: Điêu Thuyền nhỏ nhắn, nhẹ nhàng như chim én đến ngỡ 
có thể nhảy múa trên lòng bàn tay người ta, trong khi Dương Quý Phi lại 
rất “mỡ màng” (trên news.china.com có tài liệu cho rằng nàng cao 1m64 mà
 nặng 69kg, theo tài liệu khác thì nàng cao 1m55 mà nặng 60kg). Tuy 
nhiên, về cơ bản, Trung Quốc, với truyền thống phong kiến gia trưởng, 
nghiêng về vẻ đẹp “mình hạc xương mai”, “liễu yếu đào tơ” – “thục nữ” 
phải “yểu điệu”, nương bóng tùng quân mới dễ khiến “quân tử hảo cầu”. 
Những bàn chân bó “gót sen ba tấc” (đặc biệt phát triển trong đời Thanh)
 là thuộc về hệ toạ độ của vẻ đẹp đó. 

Trung
 Quốc là nơi rất nổi tiếng về nhân tướng học nên quan niệm vẻ đẹp phụ nữ
 luôn gắn với cái nhìn thần thái, người nữ đẹp đáng khao khát phải có 
tướng hiền lương, “vượng phu, ích tử”, đem lại phú quý, thịnh đạt cho 
gia đình, dòng họ. Mặt mũi đầy đặn chẳng hạn, là tướng đức hạnh của 
người đàn bà tính tình khoan hoà, đoan chính, khiến cho gia đình hoà 
thuận, con cái an vui (chẳng thế mà Nguyễn Du tả Thúy Vân: “khuôn trăng 
đầy đặn, nét ngài nở nang”)…
Đối với nền văn hoá Trung Hoa mà Nho
 giáo là yếu tố thống lĩnh, mỹ không tách rời chân, thiện. Nên bên cạnh 
“Tứ đại mỹ nhân”, Trung Quốc đồng thời tôn vinh Tứ đại sửu nữ – bốn hình
 tượng phụ nữ xấu ma chê quỷ hờn nhưng đức hạnh cao đẹp tuyệt vời (Mô 
Mẫu – thời viễn cổ; Chung Vô Diệm và Túc Lựu – thời Chiến quốc; Mạnh 
Quang thời Đông Hán) cho thấy cái đẹp bên trong (nội tại mỹ), cái đẹp 
đạo đức (đức mỹ) còn quan trọng hơn cái đẹp diện mạo bên ngoài (mạo 
mỹ).   
Ở Ấn Độ từ các thần thoại, sử thi cho đến thơ ca, nghệ 
thuật cổ điển… đều ngợi ca các nữ thần, các Apsara, các thiếu nữ… với vẻ
 đẹp thân thể tôn lên ba điểm uốn lượn của những đường cong tuyệt mỹ: bộ
 ngực cực lớn, eo cực nhỏ và mông cực đầy. 
Trong thời toàn cầu 
hoá và hội nhập văn hoá hiện nay, cả trong quan niệm vẻ đẹp phụ nữ, 
dường như đông và tây cũng đang xích lại gần nhau, giao thoa, tích hợp… 
Khá nhiều cô gái Hàn Quốc, Nhật Bản, Trung Quốc… đến mỹ viện để có thể 
có được nét đẹp hiện đại tây phương trong khi lại có trào lưu của không 
ít nam giới phương tây tìm kiếm người bạn đời phương đông với vẻ đẹp 
truyền thống. Siêu mẫu Saira Mohan, thừa hưởng từ người cha nét đẹp 
truyền thống Ấn Độ đồng thời từ người mẹ (mang ba dòng máu Pháp - 
Ireland - Canada) nét đẹp phương tây, hiện đang được nhiều người thừa 
nhận như một biểu tượng của vẻ đẹp hoàn vũ.                    
                    
 Nguồn: ST & Tổng hợp từ Internet: Bích Ngọc (XemTuong.net) 


