
Nguyên do: Đời xưa, đường đi lại còn
hẹp, có khi còn phải leo núi cao, người mất dược chôn cất ở nơi xa khu
dân cư, trong rừng núi, có nơi chôn ở triền núi đá có nhiều hang
động. Đã có trường hợp, người con vì quá thương xót cha mẹ, khóc lóc
thảm thiết, đến nỗi không kể gì đến sinh mạng của mình, đập đầu vào
vách đá, khi leo núi đi về vì thương cảm quá mất cả thăng bằng ngã lăn
xuống vực. Để tráng tình trạng trùng tang thảm hại đó, người ta mới
đặt ra lệ phải quấn quanh đầu những vật liệu mềm, xốp để nếu va vấp đỡ
gây tổn thương và đặt ra lệ phải chống gậy để đi đứng an toàn hơn. Vật
liệu dễ kiếm nhất, giàu nghèo ai cũng có thể tự liệu được và ở đâu
cũng có thể kiếm được để làm chất đệm, đó là rơm, lá chuối, dây gai,
dây đay. Xuất phát từ kinh nghiệm thực tế của một số người, dần dần
trở thành phong tục phổ biến. Vì ngày thường đi lao động ở
đồng ruộng, núi rừng hoặc đi đứng đều mặc quần áo gọn bó vào người,
đến khi có tang tế phải mặc áo dài rộng, dễ vướng gai góc nên phải có
dây đai, tục đó cũng xuất xứ từ việc tránh nạn trùng tang.
Nguồn: ST & Tổng hợp từ Internet: Minh Tuyết (XemTuong.net)